Bác NPT: “tiền bạc nhiều để làm gì, chết có mang theo được đâu; danh dự mới là điều thiêng liêng, cao quý nhất!”.
Xin trả lời từng phần trong lời giáo huấn của bác.
– Tiền bạc nhiều để làm gì?
Chỉ có những kẻ bại não hoặc thần kinh mới không biết tiền để làm gì. Nếu, bác mà cũng không biết nhiều tiền để làm gì thì nhân dân rất hoang mang đấy ạ!
– Chết có mang theo được đâu.
Dạ, trên thế gian này công bằng nhất là ai ai rồi cũng phải chết. Và công bằng hơn cả là, người chết không mang theo được thứ gì; không chôn lấp được thứ gì; không che đậy được thứ gì cả, mà phải để lại cho hậu thế soi xét! Tất nhiên, để lại xú uế hay tiếng thơm thì hoàn toàn do người đó chọn trong quãng thời gian sinh sống trong cõi đời này.
Trần Hưng Đạo rồi cũng chết. Trần Ích Tắc cũng chết. Không ai mang theo, chôn lấp được gì cả, mà phải để lại cho hậu thế tôn thờ hoặc nguyền rủa. Tiền bạc dù có để lại, con cháu cháu chỉ ăn được vài đời thôi. Nhưng danh tiếng thì nó lưu truyền mãi đến muôn đời sau đó bác ạ.
– Danh dự mới là điều cao quý.
Dạ đúng! Nhưng danh dự của một con người, hay một tổ chức là do xã hộ phong cho, chứ không phải tự mình tròng khái niệm ấy vào bản thân hoặc tổ chức của mình được. Danh dự chỉ có hoặc không có, chứ không thể có ít hoặc có nhiều được. Không thể nói người chức lớn danh dự nhiều hơn người dân thường, tổ chức nhỏ danh dự ít hơn tổ chức lớn. Muốn được xã hội công nhận danh dự thì người đó phải có lòng tự trọng, có nhân phẩm, có đạo đức, có uy tín, có lòng trung thực, có trách nhiệm với chức vụ hoặc nghề nghiệp của mình v.v…
Những người hoặc tổ chức nói 1 đàng làm một nẻo, hứa suông, vô cảm với đồng bào, khiếp nhược trước kẻ thù, bàng quan trước hiểm họa đất nước….thì làm sao có được danh dự mà bác bảo họ phải giữ lấy?
Làm sao có danh dự khi mà các bác mở miệng ra là chê bai Mỹ, phương Tây, tư bản thối tha. Nhưng trên cơ thể các bác từ đôi kính, cái đồng hồ, cái điện thoại đến đôi giày cũng đều xài hàng của bọn thối tha ấy? Vừa rồi các bác tiêm vắc xin của ai mà mua vacxin của TQ về cho nhân dân vậy? Hãy thề một lời danh dự đi.
Nó thiêng liêng, cao quý lắm đấy!
Ngô Trường An