Khi còn là một cậu bé ở Li-băng(Lebanon), Nazih Al-Danaf có khả năng nhớ lại cuộc đời của một vệ sĩ có vũ trang đã chết vì bị ám sát. Trường hợp này được điều tra bởi Erlendur Haraldsson, giáo sư tâm lý học tại Đại học Iceland.
Khi còn là một cậu bé ở Li-băng(Lebanon), Nazih Al-Danaf có khả năng nhớ lại cuộc đời của một vệ sĩ có vũ trang đã chết vì bị ám sát. Trường hợp này được điều tra bởi Erlendur Haraldsson, giáo sư tâm lý học tại Đại học Iceland, và đáng được lưu tâm bởi vì có rất nhiều chi tiết sau đó được xác minh là chính xác. Người vợ góa và con cái của anh vệ sĩ tin chắc rằng Nazih chính là người chồng và người cha tái sinh của họ.
Người Druze
Những người theo tín ngưỡng Druze tập trung nhiều ở Lebanon nhưng cũng sống ở Syria, Jordan và Israel. Hầu hết các nhà chức trách coi tín ngưỡng này là một giáo phái của Hồi giáo, có từ thế kỷ 11, mặc dù một số người coi đây là một tôn giáo-tín ngưỡng độc lập. Những người Druze tin theo những kinh sách khác biệt với Hồi giáo chính thống và không tuân theo 5 nguyên lý căn bản của Hồi giáo. Khoảng 10% người Druze trải qua quá trình học tập tôn giáo và thụ giáo qua các kinh sách bí truyền của mình, thường khi đã lớn tuổi; sau đó họ dồn sức bản thân vào một đời sống tiết chế và đức hạnh, và mang biệt danh ‘Sheikh’ cho người nam hoặc ‘Sheika’ cho nữ giới. Kinh sách Druze rút ra từ lời dạy của nhà triết học Hy Lạp Plato – người đã viết về sự luân hồi như là một hiện tượng xác thực và trong các sách khác.
Tái sinh là một triết lý của tín ngưỡng Druze và ‘ký ức kiếp trước của trẻ em’ được cho là đáng tin cậy hơn ở nhiều nơi khác, khiến cho người Druze có nguồn dữ liệu phong phú về các trường hợp luân hồi.
Fuad Assad Khaddage
Fuad Assad Khaddage sinh năm 1925 tại Kfarmatta, Lebanon. Ông có hai anh em trai, Ibrahim và Adeeb. Sau khi tốt nghiệp ra trường, ông làm việc tại một trại trẻ mồ côi, sau đó bắt đầu làm việc khoảng 30 năm tại Trung tâm Druze (Dar El Taifeh) ở Beirut. Ông vừa là quản lý của trung tâm vừa là một trong ba người vệ sĩ của nhà lãnh đạo tinh thần cộng đồng người Druze ở thành phố. Ông ấy được nhiều người yêu mến, và những người biết ông thường liên tưởng anh ấy là ‘qabadai’, một người can đảm, mạnh mẽ và trung thực. Ông và người vợ đầu tiên Fida có 8 người con trước khi ly hôn. Ông có thêm 5 người con với người vợ thứ hai là Najdiyah.
Vào ngày 22/7/1982, ba người đàn ông đã đột nhập vào trung tâm và bắn chết Fuad cùng với hai nhân viên gác cổng. Những kẻ tấn công đã bỏ chạy và không bao giờ xác định được danh tính. Một báo cáo khám nghiệm tử thi cho thấy Fuad đã bị bắn hai lần ở cự ly gần, một viên đạn găm vào đầu và viên đạn kia găm vào động mạch chính ở cổ, giết chết anh ấy ngay lập tức.
Nazih Al-Danaf
Nazih Al-Danaf sinh ngày 29/2/1992. Cậu đang sống cùng gia đình ở Baalchmay, Li-băng, khi nhà nghiên cứu – tiến sĩ Erlendur Haraldsson và Người cộng tác kiêm thông dịch viên tiếng Ả Rập của ông, Madj Abu-Izzeddin, lần đầu tiên tiếp cận họ là sau khi nghe về Nazih từ một gia đình khác. Giờ đây khi đã 8 tuổi, Nazih không còn nói một cách tự nhiên về cuộc sống trước đây của cậu – như thường thấy ở những đứa trẻ trên 5 tuổi – và chỉ nói khi được hỏi tới. Đến lúc này, cậu bé chỉ có thể nhớ lại một phần những gì mà cậu đã kể lại khi còn nhỏ. Tuy nhiên, cậu vẫn nhớ về cái chết đột ngột của mình và nói về việc đã từng là qabadai .
Những ‘câu nói’ của Nazih
Theo mẹ của Nazih, bà Naaim Al-Danaf, thì khi cậu bé chỉ mới 18 tháng tuổi, cậu bắt đầu nói một cách không bình thường đối với một đứa trẻ nhỏ tầm tuổi đó. Cậu bé sẽ đưa ra những lời phát biểu như: ‘Con không nhỏ, Con lớn cơ. Con mang theo hai khẩu súng lục. Con mang theo bốn quả lựu đạn. Con là qabadai . Đừng sợ hãi những quả lựu đạn cầm tay. Con biết làm thế nào để sử dụng chúng. Con có rất nhiều vũ khí. Các con tôi còn nhỏ và tôi muốn đi gặp chúng’.
Nazih cũng bày tỏ mong muốn được đến ngôi nhà trước đây của cậu ta để lấy giấy tờ liên quan đến số tiền mà anh ta cho vay. Cậu bé nói với mẹ mình: ‘Vợ con xinh hơn mẹ. Đôi mắt và khuôn miệng của cô ấy đẹp hơn’. Cậu bé cũng nói điều này với hầu hết các chị gái của mình, là những người đều lớn tuổi hơn cậu.
Mẹ của Nazih nhớ lại cậu bé nói rằng cậu ta có rất nhiều vũ khí và rằng cậu muốn đưa cha mình đến nhà của mình và cho ông xem. Cậu bé nói về ‘người bạn câm của tôi’, người mà có thể sử dụng súng bằng một tay, nhưng tay kia không sử dụng được.
Về cái chết của mình, Nazih kể lại: ‘Những người có vũ trang đã đến và bắn vào chúng tôi. Tôi cũng bắn lại chúng và giết chết một người. Chúng tôi bị trúng đạn và sau đó được đưa đi bằng xe cấp cứu’. Cậu bé nói rằng cậu nhớ mình đã được gây mê trong xe cấp cứu, và chỉ vào một điểm trên cánh tay của mình và nói: ‘Đây là nơi họ đã cắm kim’.
Những lời nói này được xác nhận bởi số lượng khác nhau của 9 thành viên khác trong gia đình – ít nhất là 1 và đôi khi là cả 9. Sabrine, chị gái của Nazih cho biết cô đã nghe cậu ta nói rằng tên trước đây của cậu là Fuad.
Ghé thăm Qaberchamoun
Cha của Nazih, Sabir Al-Danaf, nhớ lại cậu bé nói rằng nhà cậu ở Qaberchamoun, một thị trấn nhỏ cách nơi ở hiện tại của cậu khoảng 11 dặm. Sabir đã đến thăm thị trấn trước đây nhưng không biết ai ở đó. Nazih khăng khăng muốn tới đó, thậm chí đôi khi còn đe dọa, ‘Nếu bố không đưa con đến đó, con sẽ đi bộ đến đấy’.
Khi Nazih lên sáu tuổi, cha mẹ của cậu ta cuối cùng đã bằng lòng. Trên đường khi họ lái xe qua một con đường mà Nazih nói là dẫn đến một hang động. Qaberchamoun là nơi hội tụ của 6 con đường chính: Khi họ đến chỗ giao nhau, Sabir hỏi Nazih nên đi đường nào. Cậu bé chỉ một con đường và bảo cha mình lái xe dọc theo con đường đó cho đến khi họ đến một con đường khác, gặp ngã ba và đi lên trên. Đến con đường mà Nazih đã mô tả, họ rẽ vào con đường đó nhưng phải dừng lại vì đường dốc và trơn trượt do có nước trên bề mặt, phía trước có một người thanh niên đang rửa xe của mình, Nazih liền chạy đi tìm ngôi nhà mà cậu ta đã ở trước đây, Sabir đi theo sau.
Naaim, mẹ của Nazih và các anh chị em của cậu chờ đợi trong xe hơi, và trong lúc đó họ hỏi người đàn ông đang rửa xe của mình. Anh ta là Kamal Khaddage, con trai của Fuad Assad Khaddage. Anh ta đã kể lại cuộc gặp với tiến sĩ Haraldsson về sau này. ‘Họ hỏi tôi có biết ai đó đã bị bắn hay không, họ không biết tên anh ấy nhưng anh ta đã mang theo súng ngắn, lựu đạn và sở hữu một chiếc xe hơi màu đỏ’. Thật ngạc nhiên rằng mô tả đó phù hợp với cha mình, Kamal liền gọi mẹ của mình, bà Najdiyah. Nazih và Sabir sau đó gia nhập nhóm.
Bà Najdiyah kể lại: ‘Khi Nazih đến đây, tôi đang hái ô liu trong vườn của chúng tôi cách đó một khoảng. Các con của tôi la lên với tôi rằng có một cậu bé nói rằng cậu ta là cha của chúng, và chúng muốn tôi đến xem liệu cậu ta có nhận ra tôi không. Tôi đến gặp họ và nói với mẹ cậu bé rằng chồng tôi đã chết trong chiến tranh. Khi cậu bé [Nazih] nhìn thấy tôi, cậu bé trông như biết tôi, và nhìn lên nhìn xuống tôi. Kamal sau đó nói với cậu bé, “Cô ấy có phải là vợ trước của cậu hay không?” Nazih đã mỉm cười ‘.
Muốn kiểm tra xem cậu bé có thực sự là người chồng đã khuất của cô được đầu thai hay không, Najdiyah hỏi Nazih – ai là người đã xây dựng nền móng của cổng vào. Nazih đã trả lời, một cách chính xác, ‘một người đàn ông từ gia đình Faraj’. Vào trong nhà, Nazih đi vào một căn phòng có một cái tủ, chỉ ra rằng cậu đã cất giữ súng lục và các vũ khí khác trong đó. Điều này chính xác, bao gồm cả vị trí trong tủ, nơi các vũ khí được đặt.
Kiểm tra cậu bé thêm, Najdiyah hỏi anh ta có thể cô ấy đã gặp tai nạn khi họ sống ở một ngôi làng khác. Cậu bé trả lời rằng trong lúc hái quả thông cho con chị chơi, cô ấy đã bị trượt trên nilon nhựa, bị trật khớp vai. Điều này xảy ra vào buổi sáng, khi cha của Fuad là Assad cũng có mặt. Sau khi đi làm về, Fuad đã đưa cô đến bác sĩ, ông đã bó bột trên vai cho cô. Tất cả những chi tiết này đều chính xác. Najdiyah hỏi Nazih rằng con gái nhỏ của họ đã bị ốm nặng như thế nào; cậu bé đã trả lời chính xác: ‘Cô bé bị ngộ độc bởi thuốc của tôi và tôi đã đưa cô ấy đến bệnh viện’.
Najdiyah cũng thuật lại rằng Nazih đã hỏi cô ấy liệu cô ấy có nhớ một số sự việc/tình tiết nhất định, chẳng hạn như gia đình được giúp đỡ trên đường đến Beirut bởi những người lính Israel, đã sạc pin cho ô tô của họ; và cái đêm cô ấy khóa cửa Fuad phải ở ngoài nhà vì anh ta say rượu, buộc anh ấy phải ngủ trên một chiếc ghế sofa bập bênh. Cậu bé yêu cầu được xem cái thùng ở trong vườn mà anh đã từng dùng dạy cô tập bắn, lần này cũng nhớ lại chính xác.
Vào cuối chuyến thăm, kiến thức sâu rộng của cậu bé về cuộc đời của Fuad đã thuyết phục Najdiyah và 5 người con rằng Nazih là tái sinh của Fuad.
Sự nhận biết của Nazih
Najdiyah thuật lại rằng cô ấy đã cho Nazih xem một bức ảnh của Fuad, hỏi xem đó là ai. Cậu bé trả lời, ‘Đây là tôi, tôi đã từng lớn nhưng bây giờ tôi còn nhỏ’.
Nazih và gia đình hiện tại của cậu ta sau đó đã đến thăm em trai của Fuad là Adeeb, bây giờ được gọi là Sheikh Adeeb kể từ khi anh ta thụ giáo theo đạo Druze, tại nhà của anh ta ở Kfarmatta. Sheikh Adeeb kể lại: ‘Tôi nhìn thấy một cậu bé chạy về phía tôi và nói: “lại đây em của ta Adeeb”, và cậu bé ôm tôi. Tôi nhớ lúc đó là mùa đông và Nazih nói, “Làm sao em đi ra ngoài như thế này, đeo cái gì đó vào tai của em”. Sau đó, cậu bé nói với tôi, “Tôi là anh trai của em, Fuad ” ‘. Khi được hỏi bằng chứng, Nazih nói rằng cậu ta đã tặng Adeeb một khẩu súng ngắn như một món quà, và xác định chính xác nó là một khẩu Checki 16, một mẫu súng không phổ biến và được coi là đáng giá ở Lebanon.
Nazih sau đó đã xác định chính xác ngôi nhà của cha Fuad và ngôi nhà đầu tiên của Fuad, nói rõ rằng chiếc thang gỗ trong đó là do Fuad làm. Người vợ đầu tiên của cậu, Fida, vẫn sống ở đó, và Nazih đã xác định chính xác bà là ‘Im Nazih’ (‘mẹ của Nazih’) vì con trai đầu lòng của bà bởi Fuad cũng được đặt tên là Nazih. Cho xem một bức ảnh của Fuad với 2 người anh em, cậu bé đã xác định chính xác cả 3 người đàn ông, cũng như cha của họ trong một bức ảnh khác. Sau đó, Sheikh Adeeb đến thăm Nazih ở Baalchmay, mang theo một khẩu súng ngắn và hỏi xem đó có phải khẩu Fuad đã đưa cho anh ta hay không. Nazih đã trả lời chính xác là không.
Sheikh Adeeb kể lại rằng cuộc hội ngộ diễn ra khá xúc động, với nhiều cái ôm và cả những giọt nước mắt.
Những biểu hiện về hành vi
Gia đình của Nazih nhận thấy rằng Cậu bé là một đứa trẻ không sợ hãi một cách lạ thường. Cậu bé biểu lộ những hành vi khác lạ làm gợi nhớ đến Fuad: Khi cậu bé nhìn thấy một hộp thuốc lá, đôi khi cậu ta muốn lấy một điếu thuốc ra và hút nó; cậu bé cũng muốn uống rượu whisky nếu cậu ấy thấy người khác uống nó. Những hành vi này ghi nhận nhiều lần vào cùng thời điểm cậu bé thường xuyên nói về tiền kiếp, lúc trước chuyến thăm tới Qaberchamoun.
Điều tra vụ việc
Haraldsson đã thực hiện sáu cuộc hành trình đến Lebanon từ tháng 8/1988 đến tháng 3/2001 để thực hiện một nghiên cứu tâm lý về những đứa trẻ nhớ lại tiền kiếp . Trong số 19 cậu bé và 11 cô gái trong cộng đồng người Druze, ông đã chọn một số để điều tra chi tiết, bao gồm cả Nazih. Trong báo cáo các trường hợp của mình, Haraldsson & Abu-Izzeddin (2002); Xem thêm Haraldsson & Matlock (2016). Tiến sĩ Haraldsson viết, ‘Những đặc điểm đặc biệt của trường hợp này (ví dụ, số lượng nhân chứng cho những lời khai của cậu bé trước khi thực hiện nỗ lực tìm kiếm về một người đã qua đời) dường như xứng đáng được điều tra kỹ lưỡng’. Haraldsson gặp Nazih lần đầu tiên vào tháng 5 năm 2000, khi cậu mới 8 tuổi.
Trong cuộc điều tra của mình, Haraldsson đã sử dụng phương pháp được phát triển bởi tiến sĩ Ian Stevenson. Trong ba chuyến đi đến Lebanon vào các năm 2000 và 2001, ông và Abu-Izzeddin đã phỏng vấn mẹ và cha, 6 chị gái và một anh trai của Nazih. Mỗi người đều được phỏng vấn một mình nếu có thể, và chỉ được yêu cầu thuật lại những gì họ đã chứng kiến với tư cách cá nhân, chứ không phải những gì từ người khác kể về việc họ đã chứng kiến. Mỗi người được phỏng vấn nhiều lần, cách nhau vài tháng.
Bước tiếp theo là xác định xem vụ việc đã được xác minh ở mức độ nào trước khi điều tra, và kiểm tra kỹ lưỡng việc xác minh đó bằng cách phỏng vấn gia đình và người quen của người đã chết mà cậu bé Nazih tuyên bố là người đó. Tới hai lần, Haraldsson và Abu-Izzeddin đến thăm gia đình Fuad và ghi chép cẩn thận.
Bước cuối cùng là kiểm tra tính chính xác của từng lời nói của Nazih khi được mô tả bởi gia đình cậu bé, bằng cách so sánh nó với những sự việc đã biết về cuộc đời, hoàn cảnh và tính cách của Fuad, cũng như lời kể của gia đình và các cộng sự của ông. Tiến sĩ Haraldsson và Abu-Izzeddin đã đi từ Baalchmay đến Qaberchamoun hai lần, để tái hiện lại cuộc hành trình mà gia đình Nazih đã đưa cậu bé đến gặp gia đình tiền kiếp của mình.
Phân tích
Trong số 23 câu nói mà gia đình Nazih nhớ lại những gì cậu bé nói, có 17 câu rõ ràng khớp với cuộc đời của Fuad Assad Khaddage. Về các trường hợp ngoại lệ, ký ức của Nazih về việc được tiêm thuốc mê trong xe cấp cứu không khớp với báo cáo khám nghiệm tử thi, trong đó cho biết viên đạn găm vào cổ Fuad đã giết chết anh ta một cách nhanh chóng. Có thể nghi ngờ rằng Fuad đã giết một trong những kẻ tấn công, khi tất cả họ chạy trốn, mặc dù có tin đồn về một vụ đấu súng trong cuộc tấn công. ‘Người bạn câm’ được Adeeb biết đến, nhưng không phải là có vấn đề gì với một trong hai bàn tay của anh ta, và Haraldsson không thể tìm kiếm bất kỳ người thân nào của người đàn ông này để xác minh điều này.
Một số chi tiết không thể được xác nhận. Haraldsson không thể xác nhận các khoản nợ liên quan Fuad, không chắc chắn Fuad đã chia sẻ thông tin đó với vợ hoặc các thành viên khác trong gia đình. Sự bày tỏ của Nazih về vẻ đẹp của vợ mình mang tính chủ quan, nhưng khi Haraldsson xem một bức ảnh cưới, ông ấy cũng cho rằng cô ấy đẹp.
Haraldsson lập luận rằng số lượng những tuyên bố(về tiền kiếp) và tính cụ thể, đặc trưng của chúng khiến cho sự trùng hợp trở nên rất khó hợp lý. Cùng với số lượng lớn các nhận dạng của Nazih đối với các thành viên cũ trong gia đình, ông tin rằng họ cung cấp một trường hợp thuyết phục; ngay cả khi không có vết bớt hoặc các dấu hiệu thân thể khác, những sự ám ảnh hoặc các ký ức gián đoạn . Ông lưu ý rằng điểm yếu nghiêm trọng nhất là thiếu hồ sơ bằng văn bản về ‘những câu nói’ ban đầu của Nazih, và điểm này được bù đắp lại bởi số lượng các nhân chứng nhất quán trong việc tường thuật lại chúng, một điểm đặc trưng để lập luận chống lại [việc này là do] sự tưởng tượng hoặc lừa đảo.
Haraldsson lưu ý rằng trong một nền văn hóa theo thuyết tái sinh, người ta có ‘sự sẵn sàng nhất định’ để chấp nhận những tuyên bố của một người nhớ kiếp trước là có thật và giải thích các hiện tượng theo cách nhìn của tái sinh. Nhưng ông ấy chỉ ra rằng đó là một cách để tin vào sự tái sinh theo một nghĩa chung chung, Một điều hoàn toàn khác là chấp nhận rằng có một người lạ trẻ tuổi đã tuyên bố và thực sự là người thân yêu đã khuất. Cả Najdiyah và Adeeb đều kiểm tra kiến thức của Nazih theo cách ngờ vực thích hợp, đưa ra những tuyên bố bổ sung khiến họ thuyết phục rằng cậu bé thực sự là Fuad tái sinh.
Cuộc sống sau này của Nazih
Haraldsson báo cáo rằng sau khi đoàn tụ, hai gia đình vẫn tiếp tục mối quan hệ tình cảm với những chuyến thăm thường xuyên. Mười lăm năm sau, khi nhìn lại, ông nhận xét: “Không có trường hợp nào mà tôi đã điều tra bằng trường hợp này ở mức độ hoàn hảo của những câu nói được ghi nhớ phù hợp với các sự việc trong cuộc sống của người ở kiếp trước.'[2]
Theo (Haraldsson, E. (2017). ‘Nazih Al-Danaf (reincarnation case)’. Psi Encyclopedia.)
Erlendur Haraldsson