Adelaide Tuần Báo – Mới đây có bài báo của ký giả Damir Sagolj thuộc hãng thông tấn Reuters viết và nhận xét về việc Mỹ hối hận và phải trả giá đắt vì đã giao nộp VNCH cho Trung cộng (Tc), mà tay sai là Việt cộng (Vc). Ông Sagolj sinh năm 1971 và là người Âu Châu gốc Bosnia. Chỉ mới 4 tuổi khi chiến tranh VN chấm dứt. Chẳng mấy khái niệm về cuộc chiến này. Thế nhưng nhận định của ông rằng Hoa Kỳ hối hận để mất miền Nam vào tay Tc và Vc là một thực tại rõ nét. Sự hối hận quá đậm, nếu không nói quá đau mà Hoa kỳ và thế giới tự do bây giờ đang phải trả giá rất đắt trên bàn cờ chiến lược và trật tự thế giới.
Trong quan điểm này chỉ nêu vài điểm chính có tính cách chiến lược, lối suy nghĩ quá thực dụng và cục bộ của một số người làm chính trị Hoa Kỳ lúc bấy giờ. Hoa kỳ lãnh đạo thế giới tự do chống chủ nghĩa cs. VNCH là quốc gia ‘tiền đồn’ của mặt trận chống chủ nghĩa này. Thế nhưng 1972 Henry Kissinger, tên ngoại trưởng ‘diều hâu’ này có tư tưởng khác đi: Hoa kỳ bắt tay với Tc để đối phó Liên Xô. Con cờ VNCH được trao đổi trên bàn giấy tại Bắc Kinh vì họ nghĩ rằng Tc sẽ ra khỏi quỹ đạo cs độc tài nếu được giúp đỡ về kinh tế thì sẽ dân chủ hóa nền chính trị.
Tưởng rằng hy sinh 20 triệu dân VNCH thì Hoa kỳ sẽ có lợi lộc gấp bội. Cùng lúc dưới sự ảnh hưởng của thế giới truyền thông cánh Tả đã làm cho dư luận Mỹ thay đổi quan điểm và Kissinger đã ‘mượn gió để bẻ măng’, bán đứng VNCH và hợp tác thân thiện với Tc.
Một cố vấn Mỹ và Lính VNCH
Ván cờ này tưởng như Hoa kỳ thắng, Kissinger và Lê Đức Thọ được trao giải thưởng Hòa Bình Nobel. Thế nhưng ngày 30/4/1975 định mệnh của dân tộc VN được định đoạt và có thể nói, chủ nghĩa csTQ và csVN thắng một nước cờ. Mà nước cờ ấy bây giờ Hoa kỳ mới thấy rằng mình thua, tìm cách gỡ nhưng không phải dễ.
Dân tộc VN oán trách những tên chính trị diều hâu như Kissinger. Ông ta tưởng làm chuyện vĩ đại là chấm dứt được chiến tranh VN nhưng ông ta có nghĩ rằng sự bán đứng VNCH lúc ấy bây giờ trở thành thế bị động của Hoa Kỳ tại biển Đông ngày nay.
Sức mạnh Hoa Kỳ và Âu Châu không thể thua dưới tay Liên Xô và Trung Cộng hợp lại. Thế nhưng Kissinger chọn hy sinh VNCH. Nghĩa là chọn hy sinh cả dân tộc VN để đánh đổi một chiến lược mới, bắt tay và tham vọng đưa Tc ra khỏi quỹ đạo độc tài cs. Rồi đến năm 1979 trên đất Mỹ, Đặng Tiểu Bình van xin Hoa Kỳ đẩy mạnh đầu tư và giúp Tc vươn lên (từ lạc hậu!). Âu Châu cũng hưởng ứng và chấp nhận cho Tc vào cuộc chơi theo luật của tự do với hy vọng rằng hệ thống tự do sẽ ‘cảm hóa’ dân trí song song với mở rộng kinh tế và làn gió dân chủ tràn vào Tc chỉ là thời gian và hòa bình cho mọi quốc gia là cái chắc!
Sự tin tưởng này ngày nay đã biến thành mây khói vì tập đoàn lãnh đạo theo chủ nghĩa cs không bao giờ buông thả quyền lực, nếu không nói rằng họ tận dụng mọi kẽ hở của tự do để tiến tới một hệ thống cai trị tàn độc đối nội và gian manh đối ngoại. Hãy nhìn vào TQ và VN hôm nay. Cá nhân Tập Cận Bình đã từng du học tại Hoa Kỳ thế nhưng ông ta hiện nay sẽ làm
vua muôn đời của một thể chế hung hãn và nguy hiểm nhất mà thế giới cần phải lo ngại, nếu không nói là tai hoa cho thế giới gần kề!
“Hoa kỳ và Tây phương đã nuôi cọp trong nhà, ngày nay cọp đủ nanh vuốt để ngoạm cổ Hoa Kỳ và Tây Phương” đó là nhận xét của ông Sagolj. Sự hối hận của những nhà chính trị đương thời phản ảnh một thực tại cay đắng, khó khăn, thử thách, nếu không nói là thua ván cờ mà Kissinger đã chơi với Chu Ân Lai. Giá mà tất cả phải trả 43 năm qua và còn kéo dài trong tương lai, nặng nhất là dân tộc VN. Suốt 20 năm nồi da sáo thịt với nhau để trở thành con mồi cho Tc và Hoa kỳ tiêu khiển. Lê Duẩn đã từng tuyên bố một cách rành mạch và Việt gian cs còn ghi lời ấy trên lăng tẩm của ông ta “Ta đánh Mỹ là đánh cho TQ và Liên Xô”. Không còn lời nào chính xác và phũ phàng hơn. Lê Duẩn đã nói cho chúng ta biết đảng Việt gian cs chỉ là tay sai đánh Mỹ dùm cho Tc đến người VN cuối cùng!
Một người ngoại quốc còn nhìn thấy cuộc chiến VN là nỗi ân hận đau đớn vì để thua trên quan điểm và chiến lược.Thế thì người Việt chúng ta có nhìn thấy không? Thực ra người Việt Quốc gia đã nhìn thấy từ lâu. Chúng ta oán trách những kẻ có quyền lực, oán trách những đầu óc thiên tả và lệch lạc, oán trách những người nhẹ dạ dễ tin vào sự lừa dối của Việt gian cs và oán trách chính chúng ta đã phần nào thờ ơ trước việc nước, có thể là những lý do gián tiếp đưa đẩy dân tộc vào con đường cùng hôm nay. Những kẻ đáng trách nhất là những người đem chủ nghĩa cs đến Việt Nam, đó là Hồ Chí Minh và đảng csVN, tập đoàn bán nước chứ không phải cứu nước. Họ đã lợi dụng lòng yêu nước của bao thế hệ để cướp chính quyền và xây dựng triều đại độc tài, độc tôn và bán nước VN cho TC bằng mọi cách để gọi là bảo vệ đảng của họ.
Nói tóm, người Việt quốc gia không ngạc nhiên khi đọc lời nhận xét của Sagolj. Bởi vì chúng ta là người trong cuộc, dân tộc VN là nạn nhân của cuộc chơi này. Thế giới sẽ còn bất ổn khi chế độ độc tài csTQ còn đó. Nước VN sẽ không còn khi đảng độc tài csVN còn đó. Con đường trước mắt là Hoa Kỳ và thế giới tự do cần phải liên kết chặt chẽ để đối phó với TQ và Nga. Nhân loại không thể chấp nhận những chế độ độc tài và độc tôn.
Adelaide Tuần Báo